Ông Chung Triệu Chính không chỉ nghĩ cho bản thân mình
Trước khi bước vào “Công viên đời sống văn học Chung Triệu Chính”, chúng ta hãy cùng tìm hiểu một chút về Lão Chung.
Theo sự mô tả của nhà văn Đông Phương Bạch (Dongfang Bai), ông Chung Triệu Chính được tôn vinh là “Người mẹ của văn học Đài Loan”. Trong cuốn truyện ký “Leo một ngọn núi: Chung Triệu Chính viết nên dòng lịch sử bằng chính cuộc đời mình” do Chung Diên Uy, con trai thứ hai của Chung Triệu Chính viết về cha mình đã diễn tả “Lão Chung cũng không phản đối gì lắm về cách gọi này, chỉ là thỉnh thoảng cũng có lẩm bẩm rằng mình rõ ràng là đàn ông, sao lại trở thành mẹ được nhỉ!”.
Sở dĩ có được danh hiệu này cũng là nhờ Chung Triệu Chính cả đời cần cù sáng tác cho ra mắt vô số tác phẩm. Ông đã thực hiện hơn 20 triệu chữ viết tay, để lại những bộ tiểu thuyết bao gồm Tuyển tập “Dòng đục 3 tập”, Tuyển tập “Người Đài Loan 3 tập”, v.v... Ngoài ra, ông cũng tích cực dìu dắt những người đi sau, giới thiệu với các nhà văn tiền bối, đồng thời tham gia phong trào đẩy mạnh phục hưng ngôn ngữ và văn hóa Khách Gia. Trong tuyển tập bình luận văn học “Khi họ không viết tiểu thuyết”, tác giả Chu Hựu Huân (Chu Yu-hsun) đã đặt tiêu đề cho bài viết nói về nhà văn Chung Triệu Chính là “Bởi vì Chung Triệu Chính không chỉ nghĩ cho bản thân mình”, cách mô tả này vừa thú vị lại cũng rất thiết thực.
Trong suốt cuộc đời mình, Lão Chung có thể thoải mái chuyển đổi sử dụng bốn thứ tiếng khác nhau gồm tiếng Khách Gia, tiếng Nhật, tiếng Mân Nam và tiếng Hoa, nhưng tiếng Hoa là loại ngôn ngữ mà ông thành thạo muộn nhất. Ông sinh ra vào thời kỳ Nhật Bản thống trị Đài Loan, năm 1945 thay đổi chính quyền, năm ấy khi 21 tuổi, ông mới bắt đầu đọc các loại sách Hán ngữ. Trải qua 6 năm chăm chỉ học tập, sau cùng đã thành công vượt rào cản ngôn ngữ, có thể sử dụng tiếng Hoa trôi chảy để viết văn và bắt đầu gửi bài viết đến các tòa soạn. Tuy nhiên, ông cũng đã nhiều lần vấp phải thất bại khi bản thảo bị gửi trả lại. Năm 1957, ông Chung Triệu Chính gửi bức thư đầu tiên từ quê Long Đàm, mời các nhà văn bản địa sáng lập tạp chí văn học “Thông tin Văn hữu”, tập hợp các nhà văn bản địa để cùng thảo luận các vấn đề và so tài về văn học nghệ thuật.
Năm 1960, tiểu thuyết “Lỗ băng hoa” của Lão Chung đã thu hút sự chú ý của bà Lâm Hải Âm (Lin Hai-yin) khi đó là Phó tổng biên tập tờ báo “Liên Hợp” (United Daily News, UDN) và bắt đầu đăng tác phẩm này trên các số báo. Kể từ đó, ông đã ra sức cổ vũ những người yêu văn học đồng lòng hợp sức để tạo nên sân chơi văn học này. Nhiều tác giả đã được ông thúc giục gửi bản thảo, ví dụ cuốn truyện “Lãng đào sa” (A Cinematic Journey) của nhà văn Đông Phương Bạch, Tuyển tập “Đêm lạnh 3 tập” của nhà tiểu thuyết Lý Kiều (Lee Chiao), đều được hoàn tất nhờ sự đốc thúc và khích lệ của Lão Chung.
Không những cổ vũ các nhà văn trẻ, Lão Chung cũng biên tập một tuyển tập dành cho các nhà văn bản địa, giới thiệu lại tác phẩm của các nhà văn tiền bối đến với độc giả. Nhà văn Chu Hựu Huân đã mô tả “Chiến lược vừa trườn mình tiến về phía trước để chiếm lĩnh sân khấu, nhưng ngay sau đó lại san sẻ sân khấu này cho nhiều nhà văn bản địa”, thì đó chính là vì Lão Chung không chỉ nghĩ cho riêng mình, khiến nhà văn Chu Hựu Huân đã đưa ra kết luận: “Dường như chỉ một mình ông ấy thôi là đã có thể xoay chuyển được lịch sử văn học rồi”.
Tại ngôi nhà xưa, chiếc bàn giấy bằng gỗ bách được Lão Chung sử dụng để viết lách đã được phục chế, giúp người tham quan tưởng tượng cảnh nhà văn đang ngồi cặm cụi viết lách bên chiếc bàn khi xưa.
Lão Chung là nhà văn có số lượng tác phẩm phong phú, cũng là người tiên phong cho loại hình tiểu thuyết dài tập, loạt sách xếp trên kệ là tác phẩm “Chung Triệu Chính toàn tập” do Chính quyền thành phố Đào Viên phát hành.